Đăng trong USB

Chương 47-Ma Tôn Thuần Dương Trong Tu Chân.

Chương 47: Đau buồn âm thầm

 

“Hừ, bất quá chỉ là con chuột nhắt giãy dụa trước khi chết mà thôi.” Thánh nữ từ lúc đầu đã không để Cố Tử Ngôn vào trong mắt, lúc này thấy hắn cầm kiếm đâm tới, cũng chỉ là hừ nhẹ cười một tiếng, vẫy tay một cái lùi nhanh về phía sau, quay người tránh khỏi lưỡi kiếm.

Chẳng qua là khi nàng cho rằng đã tránh thoái, kiếm khí vẫn như cũ hướng tim nàng đâm tới. Mà kiếm trong tay Cố Tử Ngôn trong nháy mắt linh khí tăng vọt, lúc này thánh nữ đã không nhìn ra tu vi của hắn. Trong bụng nàng ngơ ngác, lập tức thu hồi ý nghĩ khinh địch, trong tay áo bay ra mấy đạo dây lụa màu đen hướng về Cố Tử Ngôn nhanh chóng phóng tới.

Những dây lụa màu đen này nhìn thì thấy mềm mại, nhưng lại là pháp bro nàng tinh luyện nhiều năm. Đừng nói là thân thể người, ngay cả sắt đá khi bị tầng lụa này của nàng bao lấy, cũng sẽ bị siết thành mảnh nhỏ. Thế nhưng chỉ nghe một âm thanh rất nhỏ, Cố Tử Ngôn bung cây dù trong tay, dù vừa mở ánh sáng nhu hòa trong đó liền tràn ra len lõi bên trong ánh sáng là từng lớp vải mỏng rẽ lay nhẹ, ngăn chặn tất cả công kích của thánh nữ.

Trong nháy mắt dây lụa đen va chạm vào mặt dù, nó lặp tức rơi rụng bên dưới mặt đất giống như bị hút hết sinh khí, tựa hồ so với băng vải bình thường chẳng khác biệt lắm.

Thánh nữ kinh hãi, lúc này mới nhận ra tình huống trước mắt, hiện tại muốn chạy cũng đã chậm. Một vật thể nửa trong suốt, nhìn giống kiếm trong nháy mắt hiện ra, từng tia lửa bừng bừng phát ra hào quang như muốn đâm mù đối thủ. Thánh nữ muốn chạy trốn, nhưng thân thể của nàng lại không kịp phản ứng bởi vì thứ vũ khí nổi tiếng hung ác trong truyền thuyết thượng cổ đã hung hăng đâm thật sâu vào tim của nàng.

Rất nhiều máu tươi thuận theo lưỡi kiếm tuôn trào, thánh nữ mờ mịt cuối đầu, nhìn miệng vết thương trước ngực, như không thể nào tin được đây là sự thật. Cho đến khi một cơn đau nhức từ lồng ngực truyền đến đại não, trong miệng của nàng phun ra một ngụm máu lớn. Thế nhưng còn chưa đợi nàng chết hẳn, nguyên hồn của nàng đã bị Xích Tiêu Hồng Liên nuốt chửng, thanh kiếm hung ác trong truyền thuyết thượng cổ này dường như cố ý, nó cắn nuốt gặm ngắm nguyên hồn của nàng một cách chậm rãi, toàn bộ quá trình này nguyên hồn của nàng giống như con mồi không ngừng bị dã thú đùa bỡn.

“Giải dược đâu?” Cố Tử Ngôn đạp một cước lên tay phải của thánh nữ, Xích Tiêu Hồng Liên xuyên qua lồng ngực thánh nữ cũng phối hợp chuyển động hai cái.

Ngọn lửa Xích Viêm so với bất kỳ ngọn lửa nào càng nóng rực càng hung ác, điên cuồng đốt cháy để thanh kiếm Xích Tiêu Hồng Liên thông thả gặm ngắm linh hồn của thánh nữ, nhưng lại không để lại bất kỳ vết thương nào. Thanh kiếm chỉ nhẹ nhàng chuyển động như vậy cũng đủ khiến nàng đau đến phát ra tiếng kêu thảm thiết.

“Ngươi nằm mơ… Ha ha ha ha, không cần hỏi nữa, Thánh Thủy căn bản không có thuốc giải. Coi như ngươi có giết ta, cũng không thể cứu được đồng bạn của ngươi.” Thánh nữ miễn cưỡng ngẩng đầu lên, phãn hận nhìn chằm chằm Cố Tử Ngôn.

Nhưng mà Cố Tử Ngôn lại cười, không phải là bởi vì sinh khí, mà là nụ cười nhạo bán: “Ừa, không có thì thôi vậy.”

“Ngươi, ngươi không muốn thuốc giải?” Thấy hắn hờ hững như vậy, biểu cảm trên mặt của thánh nữ dần cương cứng.

Cố Tử Ngôn: “Ta chỉ thuận tiện hỏi thôi, có thì tốt không có thì cũng chẳng đáng kể. So với chuyện này, ta càng muốn để ngươi hưởng thụ quá trình ‘rửa tội’. Ngươi còn nhớ mười năm trước ngươi đã làm chuyện gì không?”

“Mười năm trước… A ——!” Còn chưa chờ nàng nghĩ ra, Cố Tử Ngôn đã đem Xích Tiêu Hồng Liên rút ra, đi xung quanh thân thể nàng reo rắc ngọn lửa Xích Viên, tạo thành một khối cầu lửa bao bọc lấy thân thể thánh nữ. Chỉ cần nàng khẽ động ngọn lửa liền bám vào người nàng không ngừng cắn nuốt linh hồn nàng, bất kể làm cách nào ngọn lửa cũng không bị dập tắt mà càng ngày càng hung hăng cháy lớn. Thánh nữ đau đớn giãy dụa, càng giãy dụa lửa cháy càng lớn, dần dần toàn thân thể của nàng trở thành trung tâm của biển lửa, từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng phát ra, dần dần bị cắn nuốt lặn dần bên trong biển lửa.

“Chuyện này…Xong rồi?” Vốn đã thoát khỏi uy áp của thánh nữ Ân Ly đứng sững người trước cửa động, nàng bị cảnh tượng chấn động trước mắt làm cho sững sờ. Nàng đã sớm biết Cố Tử Ngôn không đơn giản, thế nhưng không nghĩ tới hắn lại lợi hại đến như vậy, trong thời gian ngắn trực tiếp giải quyết thánh nữ của Hắc Thiên giáo.

Cố Tử Ngôn thu hồi Xích Tiêu Hồng Liên cùng dù Tinh Hà, lạnh nhạt nói: “May mắn mà thôi, vừa vặn trên người ta có một viên hồn ngọc, bằng không cũng không được dễ dàng như vậy.”

Trong khi nói chuyện, tác dụng của hồn ngọc cũng dần dần tảng đi, sắc mặt của Cố Tử Ngôn tái nhợt thấy rõ. Dù sao cũng là cưỡng ép tăng cao tu vi, buff như vậy ắt sẽ có tác dụng phụ, bắt quá hiện tại tạm thời cũng không có chuyện gì lớn quá sinh, cho nên hắn cũng không lo lắng.

Cố Tử Ngôn hướng về đám lửa đã đốt cháy thánh nữ không còn một mảnh vụn đang bập bùng trên mặt đất vung tay lên, hỏa diễm theo động tác của hắn thu hồi trở về bên trong Xích Tiêu Hồng Liên. Thu hồi xong hỏa diễm Cổ Tử Ngôn lia mắt nhìn tới vị trí vừa rồi của thánh nữ xuất hiện một vật thể không bị ngọn lửa đột trụi, một đoạn ánh sáng bạch sắc. Khi nó bị ánh mắt của Cố Tử Ngôn nhìn tới, nó sợ hãi lùi về sau co rúm lại, nhưng cuối cùng bị bị Cố Tử Ngôn nắm ở trong tay, thứ đó chính là nguyên hồn của thánh nữ.

Nguyên hồn của người vừa mới chết, không được thân thể che chở cho nên vô cùng yếu ớt, thời khắc này chính là thời điểm thích hợp nhất để thực hiện sưu hồn. Cố Tử Ngôn từ ban đầu đã không có ý định moi móc thông tin từ trong miệng của thánh nữ, bởi vì hắn biết nàng ta không nhất định sẽ nói, nếu có nói cũng không nhất định sự thật. Ngược lại hắn muốn dùng phương thức tàn bạo nhất để hành hạ nàng, trực tiếp sưu hồn vừa có thể báo thù giúp cả nhà Tố Diệu vừa có thể nhận được đáp án mong muốn.

Hồn phách ở trong tay hắn nỗ lực giãy dụa, thế nhưng lực lượng quá yếu, giống như một con giun nhỏ yếu không ngừng cự quậy. Đầu ngón tay Cố Tử Ngôn chậm rãi tích tụ ngọn lửa u lam chậm rãi xâm nhập vào bên trong nguyên hồn.

Một ít đức đoạn ký ức bắt đầu lần lượt xuất hiện ở trong đầu Cố Tử Ngôn, quả nhiên so với phổng đoán lúc trước của hắn không mấy khác biệt, Hắc Thiên giáo đã bắt đầu nghiên cứu “Thánh Thủy” từ lâu, mấy chục năm trước đã bắt đầu thí nghiệm trên cơ thể người sống, không ngừng cải tiến hiệu quả của thuốc. Cả nhà Tố Diêu thuộc nhóm vật thí nghiệm hậu kỳ của giai đoạn, cuối cùng Hắc Thiên giáo rốt cục nghiên cứu ra một loại thuốc vô sắc vô vị, loại thuốc này đối với tu sĩ cũng phải chịu ảnh hưởng, thứ thuốc đó được bọn chúng gọi là “Thánh Thủy”. Thế nhưng nếu như trực tiếp ép người khác dùng thuốc sẽ rất dễ gây nên hoài nghi cùng kháng cự, cho nên bọn họ không tiếc tốn công tìm người bối trí một trận pháp, thu gom rất nhiều oán quỷ, chế tạo ra Thất Sát Bi, mượn sức mạnh oán niệm luyện chế một loại dịch bệnh, sau đó đem dịch bệnh phân tán đến phụ cận Bích Lạc thành. Cuối cùng bọn họ chỉ cần đợi ôn dịch lan rộng, đợi cho đến khi những giáo phái khác đều bó tay tặc lưỡi, Hắc Thiên Giáo liền đứng ra với lý do cứu trợ nạn dân, đem thuốc giải của dịch bệnh cùng với “Thánh Thủy” hòa trộn, phân phát cho người nhiễm phải dịch bệnh. Một ít người bị tác dụng phụ của “Thánh Thủy” làm cho suy kiệt tới chết, những người khác đều cho rằng họ không chịu nổi ôn dịch mà ngã xuống, Hắc Thiên giáo cấp tốc xử lý thi thể, cho nên sẽ không có người phát hiện bí mật trong đó. Mà những người sống sót sẽ đối Hắc Thiên giáo cảm tạ ân đức, một nhóm người sau khi đã uống “Thánh Thủy” sẽ chậm rãi bị khống chế, một phần nhỏ nhóm người khác cũng sẽ bị bọn họ tẩy não, tự động gia nhập vào đội ngũ Hắc Thiên giáo.

Đương nhiên, đây chỉ mới là bước đi đầu tiên.

Đợi đến Hắc Thiên giáo đã có được sự tín nhiệm, đã xây dựng sự uy vọng nhất định, ôn dịch cũng sẽ không kết thúc. Bọn họ sẽ đem dịch bệnh tiếp tục phát tán đến Bích Lạc thành thậm chí là khắp Thượng Thiên châu. Thời điểm đó bọn họ không đánh cũng thắng, Hắc Thiên giáo đến lúc đó có thể đem thế lực trãi rộng toàn bộ [Cửu Thiên] đại lục. Mà bởi vì lý do họ từ đầu đã xây dựng hình tượng chính nghĩa, những môn phái khác muốn nhắm vào bọn họ cũng phải có lý do chính đáng mà khai chiến.

Mộng đẹp cũng thực sự lớn, nhưng đáng tiếc ma xui quỷ khiến, đã bị Cố Tử Ngôn phát giát.

Thời điểm mở miệng, âm thanh của Cố Tử Ngôn có vẻ hơi phù phiếm: “Ta đã biết am mưu của Hắc Thiên giáo, thế nhưng chỉ với mấy người chúng ta không thể giải quyết hết đám người bọn họ. Chuyện này phải về bẩm báo với tông môn, trước tiên chúng ta trở lại Tô phủ.”

Bạch Thuật gật gật đầu: “Chúng ta giết một cái thánh nữ của Hắc Thiên giáo, chắc chắn bọn họ sẽ không để yên cho chúng ta, trước tiên trở về Tô phủ sẽ an toàn hơn.”

“Chờ đã… Tử Ngôn sư đệ, thứ gọi là ‘Thánh Thủy’ kia thật sự không có thuốc giải?” Ân Ly lo lắng hỏi, dù sao cũng là sư huynh muội đồng môn, nếu họ thật sự xảy ra chuyện gì, nàng cũng không đành lòng.

“Xác thực không có thuốc giải, vừa nãy ta sưu hồn…” Cố Tử Ngôn nói được nửa câu, bỗng nhiên trầm mặc không nói tiếp.

Sưu hồn, sẽ đối với nguyên hồn tạo thành thương tổn không thể cứu chữa, nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì gây ra thần trí điên loạn, thậm chí có người không chịu nổi quá trình sưu hồn đau đớn trực tiếp tử vong. Cho nên ít nhất là tại tiên giáo, sưu hồn vẫn là được liệt vào hàng cấm thuật, bình thường nếu như có người dùng loại thuật pháp này rất dễ dàng sẽ bị cho rằng là tà ma ngoại đạo. Thế nhưng Cố Tử Ngôn trước kia ở trong Thương Minh giáo cũng không có nhiều hạn chế như vậy, một chiêu này là thuận tiện nhớ ra dùng đến, trong lúc nhất thời cũng không ý thức được điều ày. Đợi đến thời điểm hắn thốt lên, mới phát giác được có gì không thích hợp.

“Sưu hồn?” Ân Ly nghe đến hai chữ này, hiển nhiên là có chút sững sờ.

Bạch Thuật cũng không nghĩ tới Cố Tử Ngôn lại bỗng nhiên nói ra hai chữ này, thế nhưng bằng khoảng thời gian rất dài hắn nhận thức Cố Tử Ngôn, cho nên mặc dù có nghi hoặc nhưng vẫn là đứng ra giải vây giúp hắn: “Hay là chúng ta về trước rồi nói sau, thánh nữ vừa mới chết, kết giới nàng tạo ra cũng đã biến mất, hiện tại còn ở đây đợi đến có người xông vào thì phiền toái.”

Ân Lly do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu.

Bọn họ tìm một chỗ không có thủ vệ, thừa dịp còn trời tối, từ bên trong thôn ly khai.

Vừa mới trở lại Tô phủ, còn chưa kịp nghỉ ngơi, vừa tiến đến mảnh đất nhỏ trước sân phòng khách, nhóm người Cố Tử Ngôn liền phát hiện dị dạng. Cửa phòng của mấy người Lâm Sơ Hạ đều bị mở toang, bên trong đồ đạc vỡ vụn rơi loạn ở trên mặt đất, xem hoàn cảnh này giống như là có người nào đã trực tiếp đánh vỡ, vụn gỗ bay đâu đâu cũng có.

Hai bước vọt vào trong phòng, Cố Tử Ngôn nhìn cảnh tượng trước mắt sửng sốt một chút, sau đó hô một tiếng: “Sư phụ?”

Mặc Liễm đang đứng ở giữa phòng, trước mặt hắn là bốn lồng được tạo bởi băng tuyết cứng cáp, bên trong lồng băng là bốn người trong nhóm Lâm Sơ Hạ đã uống qua thuộc giãi ôn dịch mà bọn người Hắc Thiên Giáo phân phát. Con mắt của bọn họ trở nên dại ra vô thần, cho dù tứ chi đều bị băng tuyết khóa lại, cũng vẫn là liều mạng giãy dụa ý định muốn phát động công kích rõ ràng.

“Trở về?” Mặc Liễm thấy Cố Tử Ngôn tiến vào, nhàn nhạt hỏi, biểu hiện không khác gì ngày thường.

Cố Tử Ngôn đi tới trước mặt Mặc Liễm, Mặc Liễm thấy sắc mặt hắn có mấy phần tái nhợt, vì vậy giơ tay đặt ở sau lưng Cố Tử Ngôn. Cảm nhận được một luồng thuần linh lực truyền tới, đem toàn bộ cảm giác khó chịu trong thân thể toàn bộ xua đi. Thật thoải mái ~ Sắc mặt của Cố Tử Ngôn dần dần khôi phục bình thường.

“Bọn họ hiện tại thế nào rồi?” Ân Ly hỏi.

Nhưng mà Mặc Liễm cũng không có mở miệng, ngược lại là Lạc Niệm Tuyết người duy nhất trong nhóm Lâm Sơ Hạ không uống “Thánh Thủy” bước ra từ trong gốc trả lời, vẻ mặt của nàng còn dư lại sự sợ hãi: “Các ngươi vừa mới đi không lâu, ta ở trong phòng của mình nghe được bên cạnh có âm thanh kỳ lạ. Vốn là muốn chạy qua xem có chuyện gì, kết quả ta vừa mới bước qua cửa, đã thấy bọn họ trong bộ dáng này hướng về phía ta công kích. May mà Mặc Liễm sư thúc… Hắn đúng lúc chạy tới, đưa bọn họ khóa ở bên trong lồng băng.”

Khi nói những lời này, biểu tình của Lạc Niệm Tuyết có chút kỳ quái, có chút ngượng ngùng lại có chút ảo não, giống như thiếu nữ đã rơi vào ái tình.

Cố Tử Ngôn nhìn nàng, mi tâm không ngừng giựt giựt, xem ra cái vị này ngoài miệng thì nói chán ghét, cuối cùng cũng không thoát khỏi mị lực của sư phụ mình. Mới trãi qua mấy ngày đã không kìm nổi sa vào rồi.

Cũng không biết cái vị trưởng lão của Ngọc Lòng phong còn đang ở Thái Hoa Tiên tông xa xôi, nếu biết chuyện này sẽ có suy nghĩ gì. Cố Tử Ngôn đột nhiên cảm thấy có chút lo ngại.

 

 

 

 

Tác giả:

là một bạn nữ dương quang chói sáng chỉ mong được sách dép chùi giày cho công thụ có cá tánh

Bình luận về bài viết này