Đăng trong Ma Tôn Thuần Lương Trong Tu Chân

Chương 60-Ma Tôn Thuần Lương Tronh Tu Chân.

Chương 60: Tử cục.

Từng bước một xuyên qua Thiên Bi Lâm, cho dù bọn họ có cẩn thận từng li từng tí một cũng khó tránh khỏi đạp lên tay chân rơi rụng ngổn ngàng trên mặt đất. So với tình hình bên ngoài, thì rõ ràng càng đi sâu vào trong cảnh tượng càng khiến cho người nhìn không khỏi hoảng hốt. Mãi cho đến khi Mặc Liễm đi đến nơi sâu nhất của Thiên Bi lâm, tình cảnh mới không còn huyết tinh như bên ngoài nữa, khi hắn đi đến đình nghỉ mát trên đỉnh núi, chỉ còn dư lại mùi máu tanh thoang thoảng trong không khí.

Ở chương cuối cùng của [Cửu Thiên] từng đề cập đến có hai người vô tình tìm thấy bia đá lẻ loi trên đỉnh núi. Trên bia đá khắc những văn tự kỳ quái. Hai người bọn họ sau một hồi loay hoay vẫn không hiểu được nội dung trên bia đá, họ quyết định thử dùng các phương pháp khác. Đánh bậy đánh bạ như thế nào họ lại phá hủy cấm chế đi vào Cổ Vực.

Cấm chế vào Cổ Vực vừa ngăn cách tu sĩ từ bên ngoài tiến vào Cổ Vực, đồng thời cũng là tầng ngăn cách phòng ngừa hồng hoang dị thú chạy thoát ra ngoài. Nếu như dựa theo phương pháp chính xác để mở ca cấm chế, sau một khoảng thời gian ngắn cấm chế sẽ tự động khép lại, cũng bởi vì thời gian phi thường ngắn cho nên cũng không gây chú ý cho đám hồng hoang dị thú. Thế nhưng nếu như phương pháp sai lầm, một khi phá hủy cấm chế vào Cổ Vực, cánh cửa này sẽ phải mất đúng bảy ngày để sửa chữa lại cấm chế. Trong bảy ngày này đủ khiến cho đám dị thú hồng hoan bạo động.

Hiện tại Mặc Liễm đứng trước đình nghỉ mát, hắn có thể mơ hồ nhận ra hai cái xác không còn nguyên vẹn. Phỏng chừng hai người này chính là món khai vị của đám hồng hoang dị thú.

“Cho ta mượn dùng kiếm của ngươi một chút.” Thời điểm Thiên Cơ tán tiên mở miệng hắn không nhịn được ho khan hai tiếng, cổ họng của hắn nghẹn lại không khỏi nặng nề thở dốc, có thể cảm giác được hắn đang cực kỳ suy yếu. Bất quá tự bản thân hắn cũng rõ ràng, dù có dằn vặt cơ thể tàn tạ này như thế nào thì sinh mệnh của hắn cũng không thể chấm dứt—bởi vì chính tay hắn đã thiết lập cho nhân vật này mang một cơ thể tán tiên bất tử bất diệt. Cũng là bởi vì điểm này, mặc dù biết đến lần này Thiên Bi Lâm sẽ phải trải qua một trận đại nạn, hắn vẫn dửng dưng không hề lo lắng cho tính mạng chính mình.

Mặc Liễm thấy y thân thể không hảo, mơ hồ đoán được y muốn làm gì, hắn chần chờ một chút không lặp tức đưa kiếm cho y.

“Làm gì mà lề mề lề mề…Khụ, khụ, nhanh lên một chút, để cho ta nhanh chóng xử lý còn về nhà nghỉ ngơi.” Thiên Cơ tán tiên hung ác nhíu mày, nếu như sắc mặt của hắn không có tái nhợt như vậy ngược lại thật sự là có mấy phần vênh váo hung hăng, “Ngươi còn chần chờ gì nữa, tấm bia đá này nhất định phải do người đọc hiểu nó mới mở được, bằng không dù là ngươi có để máu chảy đỏ hết ngọn núi này thì nó cũng không mảnh may có phản ứng.”

Mặc Liễm khoát tay, đem kiếm băng trong tay hướng Thiên Cơ tán tiên ném tới.

Thời điểm tiếp lấy kiếm băng, lòng bàn tay của Thiên Cơ tán tiên liền cảm thấy một trận lạnh lẽo. Hắn lật lật hai bàn tay của chính mình, ánh mắt giống như đang lựa chọn thịt cá.

Lục Nhan tự biết bản thân không có cách nào ngăn cản người đó, hắn liền quay đầu đi không dám nhìn thẳng.

Rốt cục nửa trong suốt lưỡi kiếm chậm rãi xẹt qua cổ tay của Thiên Cơ tán tiên, miễn cưỡng tạo ra một đường vết máu. Thuên Cơ tán tiên nhanh chóng hướng cánh tay đang chảy máu đến gần bia đá. Không biết có phải là vì kiếm băng quá mức lạnh lẽo khiến cho đến thời điểm máu của Thiên Cơ tán tiên chảy đầy rãnh nhỏ dưới bia đá vậy mà cứ nhiên y vẫn không cảm thấy đau một chút nào.

Đã trải qua ba tháng bia đá lại một lần nữa hạ xuống, hắc động hình bầu dục cũng chậm rãi hiện ra ở trước mặt mọi người, ước chừng là do nguyên nhân cấm chế bị phá hỏng, tầng hào quang hắc sắc xung quanh hắc động đã không còn chỉ còn lại trơ trọi một cái động đen ngòm

Thiên Cơ tán tiên ho hai tiếng, ném trả kiếm băng về phía Mặc Liễm. Y cũng không để ý đến cổ tay vẫn còn chảy máu, cứ để máu rơi nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất, dù sao cũng không chết được. Lục Nhan thấy vậy thật sự không nhịn được nữa, không nói tiếng nào nhanh chóng ôm y đến chòi nghỉ mát, kéo lên ống tay áo của Thiên Cơ tán tiên, cẩn thận băng bó vết thương.

Thiên Cơ tán tiên vẫn luôn bình tĩnh quan sát sắc mặt của đại đồ đệ, thấy biểu tình đau lòng cẩn thận của hắn, y không lên tiếng cứ vậy mà nhìn chăm chú vào Lục Nhan.

Ánh mắt của Mặc Liễm rơi trên giọt máu còn lưu lại trên thân kiếm, nói: “Cảm ơn.”

“Đừng cảm ơn ta quá sớm.” Thiên Cơ tán tiên lắc lắc đầu, “Ta chỉ biết Cố Tử Ngôn ba tháng trước đã tiến vào Cổ vực, thế nhưng ta không thể xác định hắn hiện tại đang ở đâu. Cũng không hề biết hắn có còn sống hay không…Mặc khác ngươi vẫn luôn hiểu rõ mà? thời gian ngươi phi thăng đã qua nửa năm, tuy rằng ngươi đã sử dụng các loại phương pháp áp chế linh khí trong cơ thể. Nhưng nồng độ linh khí trong Cổ vực so với bên ngoài còn nhiều hơn gấp ba. Bằng trại thái hiện tại của ngươi mà tiến vào Cổ vực chắc chắn sẽ không nhịn được đến ngày rời khỏi Cổ vực.”

“Ta biết.” Mặc Liễm gật gật đầu, không hề chần chừ một khắc tiếp theo quyết đoán bước chân vào hắc động.

Nhìn bóng lưng của Mặc Liễm dần dần biến mất, thần sắc của Thiên Cơ tán tiên có chút hoảng hốt, y tự nhủ với bản thân rằng: “Dù có cố gắng đến đâu cuối cùng cũng phải trãi qua một lần sinh ly tử biệt”.

Nghe được câu nói này động tác của Lục Nhan dừng lại một chút, một lát sau cuối cùng cũng băng bó xong, hắn lén lút nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên trắng bệch lạnh lẽo.

Vào giờ phút này, bên trong Cổ Vực bên trong, ở một nơi được gọi là di tích Tiên Linh Cổ. Cố Tử Ngôn đang đứng trước một vách đá, cầm một viên đá khắc lên đó một đường ngang.

Đây là dấu hiệu hắn để lại chứng tỏ hắn đã ở trong Cổ Vực này 90 ngày.

Lúc trước sau khi hắn tiến vào Cổ vực, hắn một đường xuyên qua thảo nguyên, ý tưởng muốn nhanh chóng tìm thấy di tích Tiên Linh Cổ. Cùng tiến vào với hắn có đám người Tuệ Thần. Vô luận là xét về tố chất thân thể hay trí tuệ đều là nhất dẳng. Trong tình huống Cố Tử Ngôn không kịp nói rõ ràng, bọn họ vẫn luôn tin tưởng một đường theo sát Cố Tử Ngôn.

Thế nhưng vận may đã không mỉm cười với Cố Tử Ngôn, phương hướng đầu tiên hắn chọn là một sai lần. Sau khi bôn ba suốt một ngày một đêm, hắn chẳng những không tìm thấy di tích Tiên Linh Cổ mà còn đụng phải một trận pháp từ thời thượng cổ hồng hoang. Nếu đúng như dự đoán đây là kiếm trận từ thời hồng hoang thì chắc chắn lúc nó khởi động uy lực của nó sẽ không hề nhỏ, Cho dù bọn họ có cố gắng chạy xa khỏi tâm trận thì cũng không chắc chắn sẽ bảo toàn được toàn bộ mọi người.

Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không nổi, khi ánh mặt trời dần dần chìm xuống dãy núi xa ở đường chân trời, từng tiếng thú gầm bắt đầu cất lên.

Tuyết động trên cánh đồng dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ chúng đang tan ra với tốc độ nhanh chóng. Lúc này dù cho Cố Tử Ngôn không nói thì đám người Tệu Thần cũng đã nhận ra được.

Cố Tử Ngôn nhân cơ hội này nhanh chóng nói rõ ràng về việc hắn đang tìm kiếm di tích Tiên Linh Cổ để tránh né đám dị thú hồng hoang.

Thời điểm này sau khi mọi người chính tai nghe thấy từng tiếng gầm của dã thú, đám người Tệu Thần không thể không tin lời của Cố Tử Ngôn. Tiếp đó mọi người nhanh chóng đoàn kết tìm ra vị trí của di tích Tiên Linh Cổ.

Khiến cho Cố Tử Ngôn cảm thấy vui mừng chính là, Tuế Tinh rất có thiên phú trong bói toán. Tại thời điểm Cố Tử Ngôn nói ra không có cách nào tìm ra vị trí của di tích Tiên Linh Cổ. hắn trầm tư một chút rồi lấy ra một quẻ bàng, dựa vào sao trên trời mà bắt đầu tính toán.

Tuy rằng thiên phú về bói toán của Tuệ Thần không tính là đỉnh cấp, nhưng hắn vẫn tính được đại khái vị trí của di tích Tiên Linh Cổ.

Đối với Cố Tử Ngôn hiện tại hắn không hề có chút đầu mối nào, hắn liền lấy ngựa chết làm ngựa sống lập tức quyết định theo phương hướng của Tuệ Thần tính ra mà đi thẳng. Không nghĩ tới một đường đi đến rạng sáng, đoàn người rốt cuộc có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ của di tích Tiên Linh Cổ.

Nếu như không phải thời gian không thích hợp, Cố Tử Ngôn thật sự muốn ôm ;ấy Tuệ Thần quay vài vòng.

Di tích Tiên Linh Cổ ý nghĩa như tên, là nơi được tạo thành bởi tiên linh còn sót lại, khi vào được bên trong di tích mọi thương tổn sẽ bị ngăn cách ở ngoài. Cho nên Cố Tử Ngôn mới muốn nhanh chóng đến được nơi này an ổn trú ngụ một quãng thời gian. Đồng thời di tích Tiên Linh còn là nơi chứa đầy thiên tài địa bảo, cùng với nhiều cuốn sách cổ mà bọn họ chưa bao giờ nghe tới, tất cả những thứ đó đều hấp dẫn đám đệ tử của Thái Hoa tiên tông.

Thậm chí bọn họ còn tìm được một cặp song sinh tiên ma kiếm trong truyền thuyết.

Bất quá khiến người ta cảm thấy tiếc nuối là, Với tu vi kim đan kỳ của bọn họ hiện tại, không đủ điều kiện để được cặp song sinh kiếm này tán thành. Tuy rằng vẫn có người muốn thử chút vận may, bất quá đến hiện tại vẫn chưa có một ai lấy được bất kỳ một thanh kiếm nào khỏi tế đàn.

Hôm nay là ngày thứ 90, Cố Tử Ngôn vẫn luôn tính toán thời gian Tiên Bi lâm mở ra kết giới, trước đó Cố Tử Ngôn đã cùng mọi người nói qua, đợi đến ba tháng sau sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Thế nhưng đợi đến bọn họ thu thập chuẩn bị xuất môn thì không biết từ lúc nào nơi vốn dĩ là cửa động đã không còn nữa mà thay vào đó là vách đá.

Vách đá này giống như vốn dĩ là từ thiên nhiên tạo thành, nếu như lúc đầu mọi người không đi vào từ đây thì mọi người chắc chắn đã tin rằng nơi này thật ra không hề có cánh cửa nào. Trước vách đá có hai khối cơ quan lớn có thể đứng trên đó khoảng mười người tạo ra từ tinh thạch, một khối màu thủy lam (xanh nước biển) một khối màu đỏ đậm. Bên trên khối tinh thạch đỏ đậm có một pho tượng đá, bởi vì nguyên nhân thời gian mà không còn nhận rõ được dáng dấp của pho tượng. Mà bên trên thủy lam tinh thạch lại không có bất kỳ thứ gì. Bởi vì bên trên thủy lam tinh thạch không có thứ gì cho nên phần đá lộ trên mặt đất nhiều hơn so với đỏ đậm tinh thạch.

“Tại sao hai khối đá này lại cao thấp không bằng nhau?” Tuệ Thần tương đối tỉ mỉ, trước hết chú ý đến cái thanh sắt nằm ngang giữa hai khối đá.

Cố Tử Ngôn nghe vậy nhìn lại, mới vừa liếc mắt trong đầu liền có một ý tưởng, dựa theo phương thức đi vào Cổ Vực, hai tảng đá có độ cao thấp khác nhau này có phải là…phải làm cho chúng cao bằng nhau?

Trong đầu đã có dự định, Cố Tử Ngôn dứt khoát ngồi chồm hổm trước hai tảng đá. Quả nhiên hắn rất nhanh phát hiện mặt bên của hai tảng đá có những ký tự rời rạc như con nít mới học ghép vần. Tinh thạch màu đỏ ghép lại là “Ma”, tinh thạch màu thủy lam là “Tiên”

Cho nên có phải là khi sức mạnh bằng nhau thì có thể đem của của Tiên Linh cổ một lần nữa mở ra?

Đầu tiên Cố Tử Ngôn thử bước lên khối tinh thạch màu đỏ, đợi một chút vẫn chưa có gì phát sinh. Sau đó Cố Tử Ngôn lại tiếp tục bước lê khối tinh thạch màu xanh, lập tức khối tinh thạch liền lay động lùi xuống một chút. Cố Tử Ngôn ngồi xuống đưa tay giữa không trung ước lượng độ cao thấp giữa hai khối tinh thạch. Không biết tại sao, hắn bỗng nhiên có loại dự cảm xấu.

Cố Tử Ngôn như có điều suy nghĩ hướng về những người khác vẫy vẫy tay: “Mọi người đều bước lên đây thử xem”

Mặc dù có chút không rõ vì sao, thế nhưng tất cả mọi người đều rất phối hợp lục tục đi lên khối tinh thạch màu xanh.

“Lạch cạch——” đại khái nhờ vào lần này người đi lên tương đối nhiều, khối tinh thạch màu xanh lam nhanh chóng thụt xuống một khoảng lớn, thế nhưng theo Cố Thử Ngôn ước lượng, tất cả mọi người đều đứng lên vậy mà chỉ làm cho tảng đá này thụt xuống khoang một phần ba so với ban đầu.

Nhìn hai khối tinh thạch trước mắt, Cố Tử Ngôn nhíu mày.

Hắn cuối cùng cũng biết được dự cảm xấu vừa nãy là cái gì, đại khái là lúc này hắn mới nhận ra..hình như là tất cả bọn họ đã rơi vào một cái bẫy chết.

Cách mở cửa đại khái là yêu cầu phải làm cho hai khối tinh thạch đại diện cho ma đạo màu đỏ và tiên đạo màu xanh hạ thấp xuống bằng với mặt đất, thế nhưng không nói đến khối tinh thạch màu đỏ đại diện cho ma đạo, ngay cả tất cả mọi người leo lên khối tinh thạch màu xanh cũng không thể làm cho nó giảm xuống một nửa.

Đăng trong Ma Tôn Thuần Lương Trong Tu Chân

Chương 59-Ma Tôn Thuần Dương Trong Tu Chân.

Chương 59: Tàn sát

“Nghe nói bên trong Cổ Vực vô cùng hung hiểm, không chỉ có những trận pháp kết giới mà chúng ta chưa từng biết đến, đáng sợ nhất chính là dị thú từ thời kỳ hồng hoang vẫn còn tồn tại và sinh sống ở trung tâm Cổ Vực, hiện tại chúng ta lại không có một chút chuẩn bị có phải chúng ta quá mạo hiểm rồi không?” Một nữ tu sĩ nhỏ tuổi lo lắng hỏi, nữ tử tâm tư cẩn thận, cân nhắc toàn diện mặt lợi và mặt hại.

Nếu bình thường suy nghĩ của nàng không hề sai, thế nhưng hiện tại…

Cố Tử Ngôn mím mím khóe môi, hắn không có cách nào trực tiếp nói cho bọn họ biết Thiên Bi lâm sắp phát sinh tai họa, cũng không thể can thiệp vào sự lựa chọn của bọn họ. Hắn chỉ là nhất thời lóe lên thiện tâm, còn những người trước mắt này có nắm lấy hay không cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.

“Sư muội nói có đạo lý, bất quá cơ hội như thế này quá hiếm thấy, nếu bỏ lỡ lần này e rằng sau này cũng không thể có một lần trãi nghiệm phong phú như  lần này nữa. Mặc dù biết có nguy hiểm nhưng ta vẫn muốn một lần được đi vào. Tuệ sư huynh không biết ý của huynh như thế nào?”

Tuế Thần chần chờ một chút, theo bản năng nhìn về phía Cố Tử Ngôn, lại phát hiện trong lúc bọn họ đang thảo luận Cố Tử Ngôn đã lấy trường kiếm từ bên người ra nhẹ nhàng cắt một đường khá sâu ở cổ tay.

Máu từ vết thương ồ ạt chãy ra, Cố Tử Ngôn một mặt bình thản nhìn dòng máu chảy từ đỉnh bia đá đang lang nhanh xuống dưới. Quan sát kỹ có thể thấy được dưới chân bia đá có một vòng rãnh nhỏ, khi dòng máu chãy từ đỉnh bia đá tiếp xuống đất, dòng máu như bị một sức mạng vô hình dẫn dắt chãy đến bên trong vòng rãnh. Mắt thấy vòng rãnh gần như được dòng máu lấp đầy, Cố Tử Ngôn lúc này mới ngẩng đầu, nói: “Sau khi cửa đến Cổ Vực đã mở ra, chỉ có một khoảng thời gian rất ngắn, cho nên mọi người mau chóng suy nghĩ kỹ càng.”

Tuế Thần thấy tình hình này, cũng biết không thể tốn nhiều thời gian nữa, vì vậy mở miệng: “Như vậy đi, nếu ai muốn tiếp tục lưu lại quan sát bia đá ở Thiên Bi lâm thì đứng qua một bên, những người còn lại cùng ta tiến vào Cổ Vực, tập thể đoàn kết khi gặp nguy hiểm cũng có thể hóa dữ thành lành.”

Đệ tử Thái Hoa tiên tông ở đây ít nhất cũng từ Kim đan kỳ trở lên, vì vậy sau khi nghe Tuệ Thần nói xong, lá gan cũng lớn hơn không ít. Cuối cùng có hơn phân nữa người quyết định cùng Cố Tử Ngôn tiến vào Cổ Vực, mà muốn lưu lại bất quá chỉ có hai, ba người mà thôi.

Máu tươi rốt cục đem vòng rãnh nhỏ dưới chân bia đá lắp đầy, lúc này Cố Tử Ngôn mới nhấc cánh tay lên từ trong bao trữ vật lấy ra dược liệu cùng vải băng, nhanh chóng đem vết thương xử lý. Cổ Tử Ngôn vừa nuốt xuống một viên bổ huyết đan, tòa bia đá trước mặt đột nhiên rung chuyển dữ dội. Một khắc trôi qua cơn rung chuyễn từ từ lắng xuống một đạo lối vào hình bầu dục đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Cánh cửa hình bầu dục xuất hiện ở giữa tấm bia đá xung quanh tỏa ra lưu quang thâm trầm bên trong đen kịt một màu không thể thấy bất luận thứ gì ở phía bên kia.

Cố Tử Ngôn là người đầu tiên đi vào thông đạo này, trước mắt của hắn xuất hiện một mảnh cánh đồng hoang vu rộng lớn không thấy điểm dừng. Nhìn về phương xa chỉ có thể nhìn thấy một đường chân trời đỏ rực. Trên cánh đồng hoang còn lưu lại vài tảng tuyết động chưa tan hết. Chỉ cần chờ cho băng tuyết hoàn toàn tan hết tất cả dị thú hồng hoang ngủ đông trong sơn thạch sẽ chính thức thức tỉnh.

Tuy rằng không biết Tiên Linh Cổ Tích cụ thể vị trí, nhưng là từ bên trong quyển tiểu thuyết [Cửu Thiên] có thể lấy ra một chút manh mối, bên trong ghi rõ muốn tìm được Tiên Linh Cổ Tích ít nhất phải đi ra khỏi cánh đồng hoang trước mặt này. Bắt đầu từ bây giờ, Cố Tử Ngôn nhất định phải nắm chặt từng giây từng phút, nếu như tại hồng hoang dị thú thức tỉnh nhưng hắn vẫn chưa tìm được Tiên Linh Cổ Tích, mà nói hắn có thể chết so với những người bên trong Thiên Bi Lâm càng sớm hơn.

Cố Tử Ngôn nhìn cánh đồng hoang trước mắt bao la không có điểm dừng, đáy lòng dâng lên một phàn kiên trù. Hắn sớm tại mấy tháng trước, cũng đã hoàn toàn nghĩ rõ, tuy rằng bản thân hắn đang ở trong thế giới trong sách, thế nhưng mỗi lời nói mỗi động tác, đều là do đầu óc hán tự chủ làm ra. Hắn hôm nay đã không phải là Cố Tử Ngôn ban đầu bị hệ thống khống chế. Bởi vì trong lòng có thứ không thể từ bỏ, cho nên dù có đối mặt với thế giới quy tắc, hắn cũng mãi mãi không bỏ cuộc.

Nếu năm đó Ly Chiêu có thể làm được sự tình, như vậy hắn, cũng nhất định có thể làm được.

Tại xa xôi bên trong Thiên Hàn Phong, nhắm mắt tĩnh tu Mặc Liễm bỗng nhiên mở ra đôi mắt. Hắn hiếm khi lộ ra biểu tình hiện tại lại như có chút hoảng hốt, mới vừa lúc nãy hắn nháy mắt mơ hồ cảm giác được tim chặt chẽ co rút lại.

Mặc Liễm cúi đầu, buông lỏng tay phải che trụ tim, ánh mắt vô định nhịn một hướng thật lâu.

Không biết qua bao lâu, hắn lại lần nữa nhắm hai mắt lại. Bởi vì trường kỳ áp chế trong cơ thể linh khí, hiện tại Mặc Liễm rút lấy thiên địa linh khí tốc độ trái lại càng lúc càng nhanh, phảng phất đã tạo thành một loại ác tính không thể kiểm soát. Thậm chí hiện tại ngay cả Mặc Liễm chính mình cũng không dám hứa chắc, hắn còn có thể đem trạng thái này duy trì được bao lâu…

Cho nên, Mặc Liễm hiện tại chỉ có thể nỗ lực để cho mình tiến vào một cái nửa trầm miên trạng thái, dùng này trạng thái làm chậm lại linh khí trong cơ thể tiếp thu cùng lưu động.

Thiên Hàn Phong thượng rất thanh tĩnh, sự vụ của Thái Hoa tiên tông cũng sẽ không đến quấy rầy hắn, cho nên giấc ngủ này của hắn chính lf như vậy yên ả trôi qua ba tháng.

Mãi đến tận sau ba tháng, Thanh Viên tổ sư tự mình đến đây, đem hắn từ trầm miên bên trong tỉnh lại. Thời điểm Mặc Liễm một lần nữa mở mắt ra, hắn thấy là Thanh Viên tổ sư đặc biệt sắc mặt ngưng trọng, sau đó chính là tin tức hắn chắc chắn không muốn nghe tháy.

“Thiên Bi Lâm xảy ra vấn đề rồi.” Từ Thanh Viên tổ sư trong miệng nói vẻn vẹn vài chữ, lại đủ khiến Mặc Liễm trong lòng cảm giác nặng nề.

Sự tình có thể làm cho Thanh Viên tổ sư cảm thấy được là “Xảy ra vấn đề rồi”, tuyệt đối không phải là cái gì việc nhỏ, nhớ tới Cố Tử Ngôn ba tháng trước mới vừa khởi hành đi Thiên Bi Lâm, Mặc Liễm chợt hóa thành một đạo bạch quang, biến mất ở trong bão tuyết của Thiên Hàn Phong.

Hắn không có đáp lại sư phụ, bởi vì hắn một khắc cũng không chờ được.

Quảng đường từ giữa Quân Thiên châu đến đến phía bắc Huyền Thiên châu, nếu có người lạp ra danh sách người đi nhanh nhất hắc chắn Mặc Liễm ngày hôm nay không nghi ngờ chút nào đôth phá kỷ lục đứng ở vị trí đầu bảng. Khi hắn đi đến trước cửa điện Thiên Xu sơn, cũng đã cảm giác được nơi đây có điểm kỳ quái—bình thường sẽ có đệ tử nghiêm ngặt trong coi trước cửa, hôm nay vậy mà bất kỳ ai cũng không thấy bóng dáng.

… Không nhìn thấy một cái còn sống đệ tử, duy nhất có, chính là thi thể không còn lành lặng tứ chi của tu sĩ cùng đệ tử mang đồng phục Thiên Xu sơn.

Thiên môn vốn dĩ được điêu khắc từ bạch ngọc hiện tại bị lay nhiễm từng mảng huyết nhục, đã sớm không còn vẻ uy nghiêm của ngày xưa. Mặc Liễm siết chặt hai tay, sau một khắc tay phải của hắn nắm chặt, vô số nát tan tuyết từ hư không ngưng tụ lại, kết tinh thành một trường băng kiếm tỏa ra ánh sáng lộng lẫy. Tay cầm trường kiếm, hắn thuận Thiên môn đi đến thông đạo dẫn đến Thiên Bi Lâm, suốt quãng đường trong mắt đều là máu thịt tung toé thảm trạng.

Mãi cho đến đi đến trước thông đạo dẫn vào Thiên Bi lâm, hắn mới có thể nhìn thấy bóng dáng của người sống.

Tất cả người sống sót đều tụ tập ở đây, số lượng so với dĩ vãng còn chưa tới một phần ba. Thế nhưng Mặc Liễm có thể từ trang phục của họ nhìn ra, những người này toàn bộ đều là đệ tử của Thiên Xu sơn, không có một ai của môn phái khác.

Được Cửu Thiên Đại Lục tôn sùng là “Thánh nhân”-Thiên Cơ tán tiên, lúc này đang được một môn hạ đệ tử miễn cưỡng đỡ lấy, trên người một bộ lam đậm hoa phục đã bị máu nhuộm không nhìn rõ bộ dáng ban đầu. Từ tư thế bán nằm trên đất của hắn có thể thấy, hắn là bị thương ở hai chân.

Nhận ra được có người tới, Thiên Cơ tán tiên ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy là Mặc Liễm cứ nhiên lại nở nụ cười: “Ta đoán được người đầu tên tới đây nhất định là ngươi, mặc dù bây giờ có rất nhiều chuyện cần giúp đỡ, thế nhưng ngươi chắc chắn sẽ không quan tâm.”

Nụ cười kia một mảnh xám trắng, sau khi bị thương Thiên Cơ tán tiên tựa hồ như là biến thành người khác, không còn cảm giác không thể tới gần như lúc xưa. Hắn vừa dứt lời, một ngụm máu liền từ giữa môi ho ra. Hôm nay hắn mở ra Thiên Bi Lâm đại môn, hiển nhiên là người đầu tiên bị hồng hoang dị thú tấn công, cung may cơ thể của hắn là tán tiên thể, hơn nữa nội dung tiểu thuyết phía sau hắn còn có giá trị, hắn mới có thể sống sót đến bây giờ.

Mặc Liễm không có trả lời, hắn hiện tại xác thực đối bất cứ chuyện gì đều thờ ơ, hắn chỉ muốn biết một chuyện.

Trước mắt cánh cửa nửa khép dẫn đến Thiên Bi lâm, thông qua khe cửa có thể nhìn thấy từng dòng huyết nhục đang không ngừng tràn ra, tích tụ trên đất một đạo vặn vẹo dấu vêt. Những huyết dịch này đẫ khô cứng từ lâu đã không còn màu đỏ tươi như ban đầu, bốc lên từng đợt kịch liệt tanh hôi. Rất dễ dàng có thể đoán ra được người ở bên trong đã chết được một khoảng thời gian không ngắn, chẳng qua là vì cửa mới được mở ra, cho nên hiện tại mới phát hiện mà thôi.

Thiên Bi Lâm là thiên nhiên hình thành bí cảnh, đồng thời có chính mình kết giới bảo vệ, nếu không dùng phép thuật đặc thù cưỡng chế mở ra, nó chính là một nơi hoàn toàn khép kín. Người bên ngoài sẽ không biết bên trong xảy ra chuyện gì, người ở bên trong cũng không cách nào liên lạc được với người ben ngoài.

Cũng là bởi vì đặc thù như vậy, mới phát sinh thảm kịch ở Thiên Bi lâm.

Mặc Liễm đưa tay lên dừng lại ở khoảng không một lúc, cuối cùng vẫn là đưa tay đẩy ra cánh cửa nặng nề của Thi Bi lâm.

Hình ảnh phía sau cánh cửa tựa như địa ngục nhân gian.

Trên mỗi bia đá khổng lồ đều bị huyết nhục nhuộm đỏ, căn bản không còn nhìn rõ chữ viết được khắc trên bia đá. Có vài thi thể coi như hoàn chỉnh còn nhận biết được ngũ quan trên mật đều là thần sắc sợ hãi, ngoài ra đại đa số đều là tứ chi bị chia năm xẻ bảy, thậm chí còn có thi thể trực tiếp bị dị thú hồng hoang dẫm nát, trong những thi thể này có một vài thi thể không phát hiện tung tích của kim đan, có thể đoán rằng là do dị thú hồng hoang gặm cắn.

Mặc Liễm lãnh đạm, hắn không dám tin Cố Tử Ngôn sẽ có mặt trong đám thi thể này, thế nhưng hai chân của hắn bất giác như bị dán dính ở trước cửa, chậm chạp không có cách nào di chuyển một bước.

“Không nghĩ tới, ngươi cư nhiên cũng sẽ có một ngày cảm thấy sợ.” Thiên Cơ tán tiên mở miệng lần nữa, một đôi con mắt màu trắng nhìn qua phi thường suy yếu, nhưng hắn vẫn là miễn cưỡng lên tinh thần trêu đùa một câu, “Sợ cái gì, hắn còn có thể chưa chết nha.”

Mặc Liễm đột nhiên xoay người lại, khẩn cầu nhìn chằm chằm Thiên Cơ tán tiên.

Thiên Cơ tán tiên hướng về bên người đỡ hắn tên đệ tử kia nhẹ giọng nói: “Lục Nhan, mang ta tới.”

“Sư phụ…” Lục Nhan tựa hồ chuẩn bị nói cái gì, thế nhưng vừa mới nói hai chữ đã bị đánh rớt đoạn sau.

“Ít nói nhảm, nói nữa ta lại đem ngươi nhốt vào thủy ngục.”

Lục Nhan cắn chặt đôi môi, thân thủ đem thân thể đã không còn có thể tự mình điều khiển hành động của Thiên Cơ tán tiên đến trước đại môn.

Cũng ngay vào lúc này, Mặc Liễm mới nhìn rõ ràng hai chân của Thiên Cơ tán tiên, phần thân từ đầu gối trở xuống của hắn đã biến mất. Vết thương mặc dù đã trải qua xử lý, thế nhưng vẫn cứ có thể nhìn ra vết thương là bị thứ gì xé rách, mơ hồ lộ ra xương đùi bên trong.

Đại khái là phát hiện Mặc Liễm tại nhìn hắn, Thiên Cơ tán tiên nở nụ cười: “Bất quá chỉ là mất đi một hai cái chân, cái thông đạo này ta vẫn là dư sức mở được.”

Đăng trong Ma Tôn Thuần Lương Trong Tu Chân

Chương 57 – Ma Tôn Thuần Dương Trong Tu Chân.

Chương 57: Hệ thống

 

Cố Tử Ngôn lúng túng buông tay ra, hắn nhìn Bách Lý Tân đại đại trong xác Thiên Cơ tán tiên trước mắt, mãi vẫn không mở miệng thốt nên lời.

 

Trên người một bộ trường bào lấp lánh vì sao cực kỳ rực rỡ xinh đẹp, bởi vì cuộc vật lộn lúc nãy khiến cho trường bào có chút hỗn độn. Khóe miệng của thiên cơ tán tiên khẽ giật một cái, cảm xúc bên trong đôi con ngươi bạch sắc càng ngày càng hiện rõ sự phiền nào: “Có gì thì nói thẳng, ta cũng không còn sức lực ở đây tức giận với ngươi, lát nữa ta còn phải đi gặp đám pháo hôi ở cửa chính Thiên Bi Lâm, phiền chết đi được.”

 

Cố Tử Ngôn cảm thấy câu nói này rất kỳ quái, Thiên Cơ tán tiên không phải dùng “đám người” mà là dùng “đám pháo hôi”. Hơn nữa cộng với ánh mắt bình thản như không có gì tụa như muốn nói: Một đám kim đan kỳ tu sĩ sắp tiến vào Thiên Bi Lâm chính là đi tìm chết.

 

Thiên Cơ tán tiên cũng chú ý tới biểu tình của Cố Tử Ngôn, hắn đột nhiên gợi lên khóe miệng: “Ngươi không biết đúng không? Ta viết chương cuối cùng kia tổng cộng có bảy phần tổng cộng hai mươi ngàn chữ, mà ngươi mới chỉ đọc hết phần một của chương cuối đã hùng hồn bình luận một tràng dài, sau đó…dĩ nhiên là không có sau đó.”

 

Tuy rằng Thiên Cơ tán tiên đang cười, thế nhưng Cố Tử Ngôn lại cảm thấy lạnh gáy.

 

Kỳ thực Cố Tử Ngôn vừa nãy là đang suy nghĩ, làm sao để nói cho Bách Lý Tân đại đại, vị trí của bọn họ hiện tại cũng không còn ở trong quyển tiểu thuyết [Cửu Thiên] của hắn nữa rồi. Mà là nằm trong một bản đồng nhân đam mỹ. Bên trong ngoại trừ mượn những tình tiết chủ chốt của quyển [Cửu Thiên] gốc, còn thêm thắt không ít những tình tiết mới. Nơi này mỗi một chi tiết nhỏ đều giống như là hiệu ứng bươm bướm, ai biết có thể gây ra chuyện to tát gì hay không?

 

Bất quá nhìn trạng thái của Bách Lý Tân bây giờ, Cố Tử Ngôn quyết định làm cho hắn trước tiên bình tĩnh một chút rồi mới tiếp tục nói về chuyện này sau, dù sao…Một tác giả có trái tim thủy tinh thật sự rất đáng sợ. Lần trước là trực tiếp drop luôn quyển tiểu thuyết dài kỳ [Cửu Thiên], nếu hiện tại vô thức chọc nát trái tim thủy tinh kia, chắc chắn sẽ phát sinh hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

 

Cho nên Cố Tử Ngôn bé ngoan ở trước mặt đại đại, chớp chớp đôi mắt sâu thẳm, vô cùng thành khẩn nói: “Đại đại ta sai rồi! Ngày đó lòng ta tâm tình không hảo cho nên đã vô căn cứ mà xã ra. Ngài độ lượng xem ở ta đã từng có một thời mù quáng vì tác phẩm của ngài…có thể hay không nói cho ta biết sắp tới sẽ xãy ra chuyện gì hay không?”

 

“Ba —— “

 

“Đừng hòng tỏ ra bán manh với ta, ta không mắc bẫy đâu.” Thiên Cơ tán tiên không chút do dự đánh một phát lên đầu của Cố Tử Ngôn, bất quá đánh nhau nãy giờ tựa hồ hắn cũng hết giận, tỏ ra thông tuệ: “Năm nay sau khi Thiên Bi Lâm mở ra, đồng thời cánh cửa dẫn đến ‘Cổ Vực’ cũng trong thời điểm này lần thứ hai được mở, cái đáng nói ở đây là cánh cửa này lại xuất hiện bên trong Thiên Bi Lâm. Cửa ra của Thiên Bi Lâm bị cấm chế phá hư hết, dị thú hồng hoang bên trong ‘Cố Vực’ hung tàn, dốc toàn lực tàn sát toàn bộ người trong Thiên Bi Lâm.”

 

Cố Tử Ngôn trong lòng lộp bộp một tiếng, bởi vì tính đặc thù của Thiên Bi Lâm, cho nên có một quy củ mọi người sau khi tiến vào trong vòng ba tháng cửa sẽ không mở ra. Trong thời gian ba tháng này, Thiên Bi Lâm hoàn toàn bị phong bế, nói cách khác cho dù bên trong xảy ra chuyện đại sự gì, người bên ngoài cũng không hề có cách nào biết được. Đợi sau khi qua ba tháng, Thiên Cơ tán tiên sẽ dùng năng lực của mình mở cửa ra, khi đó toàn bộ người bên trong Thiên Bi Lâm phải toàn bộ đều đi ra ngoài.

 

Căn cứ vào nội dung Thiên Cơ tán tiên tiết lộ, Cố Tử Ngôn suy nghĩ một chút về hành động sắp tới.

 

Bên trong Thiên Bi Lâm bị dị thú hồng hoang tàn sát, tất cả tu sĩ tiến vào không một ai có thể may mắn thoát khỏi. Đợi đến khi ba tháng trôi qua, Cánh cửa Thiên Bi Lâm lần thứ hai mở ra, tất cả mọi người chỉ còn có thể nhìn thấy được một biến máu hôi tận cùng tràn ngập thây người. Mà cũng trong lúc này những dị thú hồng hoang vẫn còn bên trong Thiên Bi Lâm nhân cơ hội cửa mở ồ ạt tràn ra tiếp tục càn quét Thiên Xu sơn rồi lan rộng ra khắp Cửu Thiên đại lục.

 

Cứ như vậy, nội dung tiểu thuyết đẩy đến cao trào, đây cũng là lúc nam chính chói sáng ra sân.

 

Nhìn vào nội dung tiểu thuyết mà đánh giá, dùng Thiên Bi Lâm nơi mà mọi tu sĩ đều hướng đến làm căn nguyên, mở ra một trận tai kiếp bất ngờ đến không ai có thể ngờ được. Đồng thời cùng với tình tiết về ‘Cổ Vực’ trước đó tình tiết liên quan tạo nên mạch lạc cho cốt truyện. Mượn cơ hội suy yếu của toàn bộ Cửu Thiên đại lục mà ra sân lót đường cho vai chính đứng ra kết thúc tầng tầng sóng dữ vinh quang tỏa sáng.

 

Đây là một đoạn nội dung rất hay, nếu như Cố Tử Ngôn vẫn còn là một đọc giả, nhất định sẽ rất thích đoạn nội dung này. Nhưng hiện tại hắn đã không còn là khán giả đứng bên ngoài quan sát nữa rồi, hắn hiện tại chân chính là một thân viên trong cuộc thảm sát này. Đứng ở một góc độ mới mà nhìn đoạn nội dung này Cố Tử Ngôn không khỏi nhíu mày.

 

Hành động đầu tiên của hắn sau khi nghe được đoạn nội dung kịch tính này chính là mở ra nội dung tiểu thuyết bên trong hệ thống đã lâu chưa từng đụng đến. Nỗ lực kiểm tra một lần cuốn đồng nhân tên [Cửu Thiên-Thượng Viễm ký], tìm đến đoạn có liên quan đến sự kiện ở Thiên Bi Lâm. Hắn mới nhìn một chút sắc mặt liền thay đổi—nội dung của cuốn tiểu thuyết này không như hắn tưởng tượng, trước đây khi biết được sự tồn tại của cuốn tiểu thuyết này hắn cực kỳ bài xích. Cho nên chỉ nhìn qua tóm tắt một lần, liền không bao giờ đụng đến nữa, hiện tại vừa nhìn hắn mới phát hiện nội dung của quyển sách này căn bản vô cùng qua loa!

 

Một chương cuối cùng của tiểu thuyết…

 

Cố Tử Ngôn tay có chút run lên, hắn lật đến những trang sách cuối cùng của quyển sách, nhìn đến hàng chữ— “Thời gian bảy năm thấm thoát trôi qua.” Hắn lúc này không thể nói rõ được đáy lòng chính mình hiện tại có tư vị gì, đã từng rất khổ tâm khổ sở, khiên ho hắn rơi vào hoang mang vô tận, kỳ thực căn bản không hề tồn tại. Hắn cho rằng những con người cố sự hắn từng trải qua đều do tác giả khống chế tạo nên, chuyện này từ bảy năm trước đã từng là bóng ma lớn nhất trong lòng của hắn.

 

Mà nếu nội dung chống đỡ đã không còn…Vậy tại sao thế giới này vẫn còn vận hành bình thường cho đến bây giờ!

 

Hắn ở trong ý thức chất vấn hệ thống đã lâu không để ý đến.

 

Không có tiếng đáp lại, lâu đến Cố Tử Ngôn cơ hồ cho là hệ thống đã không còn tồn tại, rồi đột nhiên giọng nam máy móc đã từng khiến cho hắn sợ hãi xuất hiện. Đúng, không phải là âm thanh uốn éo của thiếu nữ mà là giọng nam đã từng xuất hiện khi hắn mới tiến vào thế giới này.

 

[ngươi biết thế giới khởi nguyên là gì không?] Giọng nam máy móc lạnh lùng hỏi.

 

“Ta sao có thể biết được?” Cố Tử Ngôn bị cái vấn đề phi thường thâm thúy làm cho bối rối, cảm giác hắn sắp sửa nghe một bài giảng triết học cao cấp.

 

[Trên có hai giới tiên ma, dưới có minh giới âm thế, bị kẹt ở giữa là ba ngàn tiểu thế giới. Mỗi một tiểu thế giới tồn tại độc lập, nhưng ở một số trường hợp đặc thù, bên trong một tiểu thế giới tồn tại ý thức sẽ vô tình tạo ra một tân thế giới. Mà ngươi trước kia chính là được sinh ra ở tiểu thế giới đó, có người viết một quyển sách, bởi vì một ít nguyên nhân đặc biệt trong quyển sách mà thế giới này được tạo nên]

 

[Mà ta, là đại biểu cho ý thức của thế giới này. Trách nhiệm duy nhất của ta chính là khiến cho thế giới này được vận chuyển một cách bình thường, đảm bảo cho nó không vì các loại nguyên nhân mà giữa đường biến mất.]

 

[Nhưng bởi vì một ít hành vi của ngươi ở thế giới trước, dẫn đến nội dung bên trong thế giới của ta bị gián đoạn, vì sửa chữa sai lầm nên ta đã kéo ngươi đến thế giới này, nỗ lực thông qua sức mạnh bên ngoài mà tu bổ lại nội dung tiểu thuyết bị giang dở. Thế nhưng trong quá trình tu bổ xuất hiện một vấn đề, có người muốn dùng bộ khung quy tắc vốn có của thế giới này viết ra một cuốn tiểu thuyết tương tự nhưng cố sự lại hoàn toàn khác nhau. Cứ như vậy nội dung mới cũng sẽ sản sinh ra ý thức, thế nhưng thế giới lại chỉ có một, hai ý thức cùng tồn tại khó tránh khỏi nảy sinh tranh đoạt.]

 

[Tân ý thức đột nhiên xuất hiện khiến ta không kịp ứng phó, nàng được sinh ra dựa trên nội dung tiểu thuyết ban đầu nhưng lại không ngừng đổi mới nội dung, mà nội dung tiểu thuyết ban đầu sinh ra ta vốn đã đình chỉ viết tiếp, cho nên sức mạnh của nàng khi đó mạnh hơn ta rất nhiều. Điều này chính là nguyên nhân xảy ra một đoạn cố sự ở ngoài thành Êm Đềm, ta bị ý thức mới đột nhiên công kích, tạm thời đánh mất quyền chủ đạo của thế giới. Chuyện xảy ra sau đó ngươi so với ta còn rõ ràng hơn. Nàng thay thế ta trở thành quy tắc của thế giới, nhưng may mắn là sức mạnh khởi nguồn của nàng không kẽo dài quá lâu, vì vậy khoảng chừng một tháng trước ta đã một lần nữa đoạt lại quyền khống chế.]

 

“Nhưng bây giờ… Nội dung vở kịch đã hoàn toàn lộn xộn.” Cố Tử Ngôn đau đầu thở dài, nói thật so với cái hệ thống nghiêm túc này, hắn vẫn tương đối yêu thích thanh âm uốn éo của thiếu nữ lúc trước hơn, ít nhất nàng sẽ không buộc định hành động của hắn.

 

[… Ít nhất, Tình tiết ở Thiên Bi Lâm vẫn tiếp tục phát triển. Mà người lúc trước đã lập ước định với ta, cho nên lần này ngươi cũng phải giúp đỡ thúc đẩy đoạn nội dung này. Yên tâm quy tắc lần ày sẽ không nghiêm ngặt giống như trước đây, chỉ cần có thể trôi qua đoạn tình tiết này, ta sẽ không can thiệp vào.]

 

Nghe thanh âm lạnh như băng của hệ thống, sắc mặt Cố Tử Ngôn càng ngày càng âm trầm.

 

Bởi vì hắn vừa nghe được thanh âm tuyên bố nhiệm vụ đã lâu không gặp của hệ thống.

 

[Tiến vào Thiên Bi Lâm.]

 

“Ngươi đây là muốn ta đi vào chỗ chết hay sao?” Cố Tử Ngôn  cơ hồ là từ trong kẽ răng phát ra mấy chữ này.

 

[không. Ngươi có thể giống như trước đây, không phải ngươi luôn tìm biện pháp lợi dụng sơ hở của quy tắc hay sao? Nếu ngươi lúc trước có thể tránh được quy tắc đi quan tâm đến nam chính, vậy thì hiện tại ngươi cũng có thể sống sót, đúng không?]

 

[Huống hồ…Sớm hay muốn gì ngươi cũng phải chết.]

 

Thanh âm của hệ thống lúc này mang tới một vài phần phảng phất châm biếm.

 

Ý thức của Cố Tử Ngôn bức ra, đem ánh mắt đặt trên người Thiên Cơ tán tiên trước mắt, còn không đợi hắn mở miệng, Thiên Cơ tán tiên đã lên tiếng.

 

“Ta nghe được.” Thiên Cơ tán tiên thở dài một tiếng, “Ta cũng bị nó vứt đến đây, bất quá từ sau khi Thương Viêm Ma tôn chết, ta chưa từng thấy nó xuất hiện. Không nghĩ tới hiện tại lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, quả thực thế giới quan của a đã bị đảo điên luôn rồi.”

 

“Có biện pháp nào để ngăn cản nhưng con hồng hoang dị thú đó không?” dự định trước đó của Cố Tử Ngôn là sẽ từ bỏ cơ hội tiến vào Thiên Bi Lâm, nhưng hiện tại hệ thống lại xuất hiện, thẳng tay chặt đứt dự định của hắn. Nếu Cố Tử Ngôn không làm theo nhiệm vụ tiến vào Thiên Bi Lâm hắn chắc chắn sẽ bị hệ thống giết chết.

 

Hệ thống sẽ không cần người có nguy cơ sẽ hủy hoại nội dung tiểu thuyết.

 

“Dị thú hồng hoang bên trong ‘Cổ Vực’ tồn tại giá trị vũ lực rất lớn, cũng không có biện pháp nào có thể ngăn cản được chúng.” Thiên Cơ tán tiên đang định lắc đầu, lại như chợt nhớ tới cái gì, “Chờ đã, nói không chừng còn có biện pháp tách ra chúng nó…”

 

“Biện pháp gì?”

 

Thiên Cơ tán tiên nói bốn chữ: “Tiến vào Cổ Vực.”

 

Đăng trong USB

Chương 56-Ma Tôn Thuần Dương Trong Tu Chân.

Chương 56: Điện Thiên Cơ:

 

Hai ngày nay không quản hắn đi đến chổ nào, Cố Tử Ngôn đều chính thức trở thành tâm điểm.

 

Kỳ thực trước đây hắn cũng rất làm người khác chú ý, bất quá đó là bởi vì hắn là đệ tử duy nhất của Mặc Liễm, cộng thêm bề ngoài suát khí phù hợp loại hình nhiều người yêu thích. Nhưng hiện tại không phải vậy, mọi người chú ý đến hắn là vì hắn có thể ở tuổi mười bảy kết đan, phá vỡ kỷ lục hai mươi tuổi kết đan của sự phụ hắn-Mặc Liễm. Chính thức trở thành một trong những người đi vào truyền thuyết của toàn bộ Cửu Thiên Đại Lục.

 

Vào thời điểm tên của Cố Tử Ngôn xuất hiện trên [kim Đan] bảng ở Thiên Xu sơn, hắn oanh oanh liệt liệt đẩy Mặc Liễm xuống trở thành người đứng đầu bảng liền thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người. Ở Thiên Xu sơn treo rất nhiều bảng kỷ lục, trong đó có một loại bảng kỷ lục gọi là [Kim Đan] bảng. Bảng này dựa vào thời gian kết đan của tu sĩ, thời gian kết đan càng ngắn, xếp hạng càng cao.

 

Ngay sau đó, một tin đồn có phần kỳ huyền rất nhanh xuất hiện ở Thái Hoa tiên tông thậm chí là lưu truyền đến toàn bộ Cửu Thiên đại lục.

 

“Nghe nói một tháng trước ở Thái Hoa tiên tông đột nhiên xuất hiện một trận tuyết lớn, bao phủ toàn bộ sáu ngọn núi của Thái Hoa tiên tông. Ngoại trừ Thiên Hàn phong vốn đã quanh năm tuyết phủ, đối với những phong khác từ trước đến nay bốn mùa đều là mùa xuân mà nói, trận tuyết không biết từ đâu đến này vốn đã là một chuyện cực kỳ lạ lùng. Lạ lùng hơn là trận tuyết bao phủ toàn bộ Thái Hoa tiên tông này phải mất đến ba ngày mới bắt đầu tan đi. Thế gian có câu tục ngữ như thế này “tuyết rơi đúng lúc triệu năm được mùa.” Do đó trận tuyết lần này chính là dấu hiệu điềm may sẽ đến. Quả nhiên một tháng sau ở Thiên Hàn phong đột nhiên xuất hiện dị tượng, trong lúc nhất thời bầu trời bổng nhiên xuất hiện đầy sao, linh khí theo vòng tròn mà xoay chuyển lên trời. Sau đó liền nghe được tin tức đệ tử của kiếm tiên Mặc Liễm, tại đêm đó thành công kết đan.”

 

Trên đường đi ngang qua nhóm tiểu đệ tử đang túm tụm nói chuyện, đệ tử đang nói hăng say không khác gì so với tiên sinh kể chuyện trong quán trà, Cố Tử Ngôn đột nhiên có kích động muốn che mặt. May mà Thiên Hàn phong ít dấu chân người, không ai biết được chân tướng, bằng không coi như mặt hắn có dày cở nào cũng không nhịn được mặt đỏ một vòng. Ba ngày trước hắn quả thực đánh bạo, đem Mặc Liêm “bồi bổ” bản thân, tuy nhiên sau đó bởi vì quá trình quá kịch liệt, Cố Tử Ngôn chỉ vận dụng đến chương 3 của [Như Ý Pháp], còn một chương cuối cùng hắn trực tiếp quên. Bất quá sau đó đi đến ôn tuyền thời điểm chuẩn bị nghỉ ngơi…không biết thế nào lại đem chương cuối cùng thực hiện, hoàn thành đầy đủ trọn vẹn một bộ [Như Ý Pháp].

 

Ai… Nói đến rất thẹn thùng a! Nói tóm lại, Cố Tử Ngôn dưới sự bảo vệ của Mặc Liễm cùng với một bộ [Như Ý Pháp] thành công kết đan, trở thành tu sĩ từ kim đan trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của đại lục Cửu Thiên.

 

Vì vậy hắn thành công có được thiệp mời từ Thiên Xu sơn.

 

Thiên Bi Lâm sắp mở, toàn bộ tu sĩ kim đan kỳ trở lên của Cửu Thiên đại lục đều nóng lòng muốn thử. Dù sao Thiên Bi Lâm là một bảo tàng khổng lồ, trong đó không chỉ ẩn chứa bí kịch, không ít tin đồn cho rằng, nơi sâu xa nhất trong Thiên Bi Lâm chính là nơi ẩn chứa một tiểu thế giới tách biệt với bên ngoài, bên trong thế giới nhỏ này rơi rớt vô số dị vật đến từ thượng cổ. Chỉ cần có được một món trong đó, cũng đủ khiến cho người đó tại Cửu Thiên đại lục xưng bá một phương. Tỷ như Chiêu Minh kiếm trong tay Chiêu Minh ma quân của Thượng Minh giáo, cũng là một vật lấy ra từ “Cổ Vực” một con đường khác thông đến bên trong tiểu thế giới này.

 

Trước khi Chiêu Minh ma quân có được Chiêu Minh kiếm, thế nhân không ai biết đến sự tồn tại của “Cổ Vực”, thế nhưng sau khi thanh kiếm này xuất hiện, những người có ánh mắt liền đoán được cái “Cổ Vực” này có liên quan mật thiết đến Thiên Bi Lâm. Tất cả tu sĩ đổ sô đi tìm “Cổ Vực”. Đáng tiếc này “Cổ Vực” cũng là một loại cực kỳ hiếm thấy, trừ bỏ Chiêu Mihh ma quân đến nay chưa từng có ai tìm được manh mối gì từ Cổ Vực.

 

Bởi vì lần này người đi đến Thiên Bí Lâm đều là tu sĩ trên kim đan kỳ, cho nên Thái Hoa tiên tông cũng không cần cung cấp Loan Xa. Cố Tử Ngôn sớm đã thành thạo thuật ngự kiếm, chỉ bởi vì lúc trước tu vi không đủ nên không có cách nào triển khai. Hiện tại hắn cũng đã kết đan chỉ cần ôn lại một chút hắn đã có thể tự nhiên ngự kiếm. Bất quá đệ tử cùng đi lần này đa số tu vi đều cao hơn hắn, bản thân Cố Tử Ngôn lại là một tên ngại phiền phức, nhìn không thấy khuôn mặt nào quen thuộc liền lười tới tiếp chuyện, cho nên trong mắt những người khác liền tạo thành loại cảm giác “Cao lãnh khó tiếp cận”.

 

Một đường bôn ba, tròn mười lăm ngày đêm cuối cùng nhóm người Thái Hoa tiên tông cũng đến được phía bắc Huyền Thiên châu-núi Thiên xu.

 

Có thể vì đặc thù trên núi Thiên Xu mà các tu sĩ đến dây đều có một loại đặc thù không dính bụi trần. Tu sĩ được mời đến có không ít, thế nhưng chưa từng xuất hiện hiện tượng ôn ò hay tranh chấp, tất cả mọi người đều an tĩnh xếp hàng lần lượt tiến vào cửa lớn dưới chân núi Thiên Xu. Vô luận là tu sĩ xuất thân từ môn phái nào, vô luận thân phận có cao đến đâu, đều không có ai dám to gan lỗ mãng.

 

Tuy rằng trong cuốn tiểu thuyết [Cửu Thiên] thường xuyên nhắn đến trọng lượng của ngọn núi mang tên Thiên Xu này, thế nhưng để tận mắt nhìn thấy, Cố Tử Ngôn vẫn là lần đầu tiên.

 

Nhìn đội ngũ trước mắt trật tự theo hàng mà tiến lên núi, ánh mắt Cố Tử Ngôn rơi vào dãy tường cao ngất hai bên đường. Đó cũng không phải là vách tường bình thường, mà là vách tường được đệ tử của núi Thiên Xu dán lên những bản kỷ lục. Mà trong số những bảng kỷ lục đó cái tên Cố Tử Ngôn vừa vặn đứng đầu [Kim Đan] bảng, cái tên được viết thư pháp màu vàng kim chói mắt, khiến người vừa nhìn liền cảm thấy vô cùng cao cấp thể hiện rõ đẳng cấp của nó.

 

Giương mắt nhìn lên, Cố Tử Ngôn mới phát hiện cái tên của Mặc Liễm cơ hồ đứng đầu tất cả các bảng xếp hạng, duy chỉ có ở tại [Kim đang] bảng hắn lại đứng ở vị trí thứ hai. Đột nhiên nhớ tới lý do tại sao mình lại vinh dự nằm ở vị trí chói mắt đó…Cố Thử Ngôn đột nhiên rất muốn đưa tay lên che mặt mình.

 

“Vị kế tiếp.” Đệ tử canh giữ ở trước Thiên môn quan của Thiên Xu sơn kêu một tiếng, lúc này mới nhượng Cố Tử Ngôn phục hồi lại tinh thần.

 

Hắn đem thiệp mời đưa tới, đệ tử kia liếc mắt nhìn, liền hướng hắn khoát tay nói: “Tiên quân mời ngài đến Thiên Cơ điện, thỉnh.”

 

Nếu đã được gọi là tiên quân, vậy người mời hắn lên khẳng định chính là chủ nhân của Thiên Xu sơn-Thiên Cơ tán tiên. Bất quá Cố Tử Ngôn thật kinh ngạc, Thiên Cơ tán tiên vì sao lại bỗng nhiên muốn gặp hắn? Lẽ nào là vì hắn đột nhiên nhảy lên vị trí đầu của [Kim đan] bảng? Không thể a, năm đó Mặc Liễm cùng một lúc chiếm đoạt rất nhiều bảng xếp hạng, nhưng ngay cả hắn cũng chưa một lần gặp mặt vị tán tiên thần bí này.

 

“Xin mời đi theo ta.” Một tên tiểu đệ tử chẳng biết lúc nào đi tới trước mặt Cố Tử Ngôn, thấy hắn vẫn đứng một chổ sững sờ, vì vậy lớn tiếng lặp lại một lần nữa.

 

“Ân, phiền phức người dẫn đường .” Tuy rằng cuối cùng vẫn là không nghĩ ra, nhưng Cố Tử Ngôn vẫn là đi theo vị đệ tử kia, ngược lại Thiên Cơ tán tiên cũng không phải là loại người sẽ ném đá dấu tay như vậy, hơn nữa hắn đối với người được xưng tụng là Thiên Cơ tán tiên này cũng có chút hứng thú.

 

Thiên Cơ điện nằm ở vị trí rất cao, cơ hồ được xây dựng ở trên vách núi cao nhất của Thiên Xu sơn. Từ chân vách núi nhìn lên cả tòa điện Thiên Cơ phảng phất như có thể chạm được đến muôn vạn vì sao trên trời.

 

Đi vào Thiên Cơ điện, tiểu đệ tử dẫn hắn đến liền khom người chào rồi lui xuống, thời điểm đi ra còn không quên khép cửa lại.

 

Toàn bộ nguồn sáng bên ngoài biến mất nhưng bên trong Thiên cơ điện cũng không vì vậy mà trở nên âm u. Trong điện một chiếc đèn cũng không có, phần lớn nguồn sáng đến từ những viên dạ minh châu được nạm khắc trên mái nhà, chúng được tỉ mỉ sắp xếp như một bảo đồ sao, trong nháy mắt Cố Tử Ngôn cơ hồ nghĩ chính mình đang bơi trong biển trời đêm bao la, có một loại cảm giác cực kỳ không chung thực.

 

Thiên Cơ tán tiên người trong lời đồn có thể truyền đạt thiên ý xuống hậu thế hiện tại đang đứng dưới muôn vạn vì sao dùng một đôi con ngươi màu trắng gắt gao nhìn chằm chằm Cố Tử Ngôn.

 

Thiên Cơ tán tiên hẵn là không thấy gì đi? Cố Tử Ngôn rất nghi hoặc, thế nhưng hắn không dám khẳng định đó có phải là ảo giác hay không, bởi vì ánh mắt như vậy thật sự quá mãnh liệt, cường liệt đến độ tưởng chừng như một giây sau Thiên Cơ tán tiên sẽ đột nhiên tiến tới bớp chết hắn.

 

Không ổn! Ánh mắt của Thiên Cơ tsn tiên nhìn hắn thật sự quá không ổn!!!

 

“Cố! Tử! Ngôn!” Thời điểm cái tên của mình được Thiên Cơ tán tiên từng chữ thốt ra, Cố Tử Ngôn bắt đầu cảm thấy được có chút không đúng. Hắn lui về sau một bước, lại đột nhiên nhận ra thân thể của hắn rõ ràng không còn linh hoạt như trước.

 

Trong phút chốc, hắn mới nhớ tới toàn bộ Thiên Cơ điện đều được xây dựng bằng vật liệu vô cùng phi thường. Loại vật liệu này được coi là “Thần thạch”, cùng một loại vật liệu với những tảng đá trong Thiên Bí Lẫm, loại đá này có đặc tính ức chế năng lực của tu sĩ, bất luận là người nào khi đến gần “Thần thạch” cũng sẽ không có cách nào vận dụng được linh lực. Nói cách khác mọi tu sĩ khi vào đến điện Thiên Cơ đều sẽ biến thành so với người phàm không khác nhau là mấy.

 

Trong chớp mắt, Cố Tử Ngôn vừa mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì trước mắt một bóng người màu xanh lam chợt lóe, sau đó Cố Tử Ngôn liền bị đẩy ngã xuống đất… Trên mặt bổng tê rần, dĩ nhiên là hắn vừa bị đánh một quyền. Tuy rằng Cố Tử Ngôn hiện tại rất mộng bức, thế nhưng hắn vẫn theo bản năng phản ứng lại bóp chặt cái tay đang không ngừng đánh hắn, nỗ lực đem người ngồi trên thân mình ném đi. Người đó vì trọng tâm bất ổn liền đưa một tay chống xuống đất, cứ như vậy liền để Cố Tử Ngôn bắt được chỗ trống, thuận thế vươn mình lên dùng một chiêu “cầm nã thủ”, đem tay của người nọ ép ở sau lưng.

 

Rõ ràng là hai tu sĩ, vào lúc này tại Thiên Cơ điện, lại như hai học sinh tiểu học đánh nhau túi bụi.

 

Một chiêu trở mình Cố Tử Ngôn đem cánh tay của đối phương ép ở sau lưng, liền nghe một tiếng gào thét của người kia: “Ôi ông nội nó…Ngươi buông ta ra! Tay ta..tay ta muốn đứt rồi…”

 

“Tuy rằng ta không biết ngươi rốt cuộc là ai, cũng không biết ngươi muốn làm gì.” Cố Tử Ngôn không phản ứng hắn, nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra cả người Cố Tử Ngôn đều cưỡi ở trên người đối phương, “Thế nhưng bằng loại thân thủ này của người, không nên cố gắng học người ta đánh nhau đi?”

 

“Cố Tử Ngôn! Ngươi khi đó viết một cái bình luận dài, làm hại hai chúng ta đều bị ném vào nơi quỷ quái này, ngươi nói xem ta có hay nên tìm ngươi tính sổ!”

 

“A?” Não của Cố Tử Ngôn ngừng hoạt động một giây, bất quá hắn rất nhanh liền nghĩ tới một chuyện——người biết hắn từng viết một bình luận dài, còn bị hắn liên lụy cùng rơi vào thế giới trong tiểu thuyết…Thời điểm Cố Tử Ngôn mở miệng lần nữa, âm thanh phát ra có chút trắc trở: “Ngươi, ngươi sẽ không phải là…Bách Lý Tân đại đại đi?”

 

“Ngươi nói xem?” Hai lần phản đòn Bách Lý Tân đại đại đang vô cùng không vui, hắn tức giận hừ lạnh một tiếng.

 

Cố Tử Ngôn có chút lúng túng, hắn ngày đó viêt một cái bình luận dài, có một nữa nguyên nhân xuất phát từ tâm tình không tốt giận chó đánh mèo, cho nên mới làm ra những hành động đó. Vì vậy hiện tại đột nhiên được diện kiến tác giả của nguyên tác, hắn đương nhiên là có chút chột dạ…